Tide of Emotions
by Tina Au
Sau vài cây cầu nhỏ và qua những hàng lá chuối, lá dừa phủ kín một con đường, đoàn từng bước đến thăm những gia đình có hoàn cảnh khó khăn sống gần trường. “Trạm dừng chân” đầu tiên, mọi người được làm quen một bác gái đang ngồi trước sân nhà. Nhà bác đơn sơ lắm, chỉ vừa đủ để sống một cách đơn giản nhất; và nếu nhìn kỹ sẽ thấy bên ngoài nhà bác có nhãn “Nhà Tình Nghĩa”.
Qua cuộc trò chuyện riêng, bác chia sẻ đã bị suy thận mạn giai đoạn cuối nhiều năm. Mỗi tuần bác cần chạy thận nhân tạo ba lần và “phải gọi xe ôm mỗi lần đi, dzìa. Còn cơm thì bữa có, bữa hông. Mắc bịnh mà, phải gáng mà chữa.”
Bản thân đã tiếp xúc với rất nhiều bệnh nhân bị suy thận, nhưng khi nhìn bác mở bao thư được tặng và nghe bác nói “ờ, này là dzừa đủ tiền đi xe chữa bịnh cho một tháng….”, lòng se thắt và khóe mắt cay ngay trong không gian lắng động khi chỉ còn hai bác cháu.
Giữa cuộc sống bộn bề những lo toan của riêng mình, đã vội quên rằng mình thật sự may mắn với những gì mình đang có.
Những “khó khăn”, những “trắc trở” không bằng một phần nhỏ những gì bác phải trải qua.
Mỗi chuyến đi đều mang lại những kỷ niệm khác nhau. Xin tri ân và nguyện ghi nhớ những cảm xúc cuộc trò chuyện ấy đã để lại.
Kiên Giang ơi, sẽ nhớ mãi.