Hope
by Lê Ngọc Thanh Trà
"Kìa mây mây ngang đầu kìa núi núi lô nhô
Cùng em trên con đường đường bé xíu quanh co
Băng qua những ngọn đồi
Thấy em nghiêng nghiêng cười trong đôi mắt tròn
Và thế giới cũng nghiêng theo đôi bàn chân em"
Những câu hát "Nấu ăn cho em" của Đen và PiaLinh vẫn mãi ngân vang trong đầu tôi khi viết ra những dòng chữ này. Đâu đó chúng tôi thấy chính chúng tôi của suốt 6 ngày qua trong những giai điệu du dương và tràn đầy ánh dương.
Hôm nay, Trường Tiểu học Bản Chuối đã được hoàn thiện rồi, các em học sinh xếp hàng, lớp lớp, tham quan ngôi trường mới khang trang hơn. Lòng tôi lại dâng lên một cảm xúc khó tả, nhiều chút vui sướng và một chút tự hào vì đã đóng góp một phần công sức nhỏ bé của mình để các em có một môi trường giáo dục tốt hơn.
Nhìn những món đồ chơi chúng tôi chuẩn bị được các em hứng thú khám phá; Nhìn những nụ cười bẽn lẽn khi chúng tôi nói chuyện với em và nhìn những điệu múa vụng, chang chứa sự ngây ngô mà các bé dành tặng cho đoàn chúng tôi, đó chính là những thành quả ngọt ngào nhất mà tôi chẳng bao giờ quên được.
Đâu đó, len lỏi trong tôi một niềm tin về tương lai tương sáng đến với các em học sinh nơi đây. Rồi mai này, khi mà các em lớn lên giúp được cho chính bản thân mình, gia đình và thậm chí là xã hội ngày càng tươi đẹp hơn. Tôi tin vậy!