Chia Tay Bản Chuối
by Bùi Đào Mai Hương
Lúc chiếc xe buýt chở chúng tôi trở lại trường tiểu học Bản Chuối để các bạn đi vệ sinh trước khi rời Tuyên Hóa, tôi vô cùng mừng rỡ vì tôi được nhìn lại ngôi trường một lần nữa. Trời đã ngã trưa. Trưa rồi, một buổi trưa có lúc nắng soi thấu da, có lúc mây xám dồn dập bao phủ. Vài luồng gió nhẹ bay qua như vỗ về những giọt mồ hôi lớn dần trên trán người bộ hành.
Sáng nay, chúng tôi, Sunflower Mission, đã cắt Băng Khánh Thành, làm Lễ Bàn Giao, và giờ đây, trả lại nét yên tĩnh cho mái trường tiểu học Bản Chuối mến yêu.
Ngồi trong xe, tôi dõi mắt nhìn về phía vài chiếc nhà gỗ xiêu vẹo ở bên cổng trường. Tôi cố tìm lại mấy bé thường ghé trường chơi với các anh chị Sunflower Mission. Ô kìa, bé Đức Anh! Bé đang vẫy tay chào “hello,” vẫn với má phấn trắng cùng môi son đỏ còn vướng lại từ màn múa dân tộc, bé đã được đứng hàng đầu và trình diễn một cách rất tự tin sáng nay. Ô kìa, dáng ba mẹ bé gầy gầy hiện ra ở cửa! Rồi cũng với cái vẫy tay thân thiện ấy và nụ cười tươi tắn ấy, bé đứng cạnh ba mẹ, chào “goodbye” chúng tôi. Đối với tôi, đây là một sự sắp xếp huyền diệu để tôi nhận ra rằng bé tung tăng bên cạnh chúng tôi lúc chúng tôi đến, rồi cũng tung tăng bên cạnh ba mẹ lúc chúng tôi đi. Bé vẫn hồn nhiên như bản trường ca của lá rừng và gió núi. Đây chính là niềm an vui mà tôi bất chợt tìm được lúc chia tay.
Khi xe bắt đầu lăn bánh, tôi nhận ra rằng tôi phải xa Tuyên Hóa thật sự. Tôi biết chắc chắn là tôi sẽ không thể quên một bé Đức Anh có cặp mắt và cái miệng luôn luôn cười một cách hiền hòa ngày nắng cũng như ngày mưa. Cầu xin rừng Bản Chuối tô vào ánh mắt của người mẹ tảo tần nơi ấy một ý chí bền bĩ trong sự dấn thân hỗ trợ việc học của bé. Cầu xin núi Bản Chuối dệt vào tâm trí của người cha lao lực nơi ấy một sự quyết tâm trường tồn để cùng người mẹ đồng hành cùng bé.
Cổng trường chào đón đó! Trường học khang trang đây! Hãy học tập thật giỏi và trở thành người hữu ích cho nhân loại hôm nay và mai sau, bé nhé!