Một Giọt Mồ Hôi, Một Niềm Hạnh Phúc
by Lưu Kim Toả
Tham gia workcamp chỉ vài ngày, nhưng điều mình nhận về là nhiều vô kể. Sự tiện nghi ở thành phố, tuy tốt nhưng cũng xấu. Những bữa cơm đắt tiền, sơn hào hải vị lại không ngon bằng món ăn giữa giờ nghỉ trưa khi đi workcamp. Sự mát mẻ do máy lạnh lại không thoải mái bằng cái nóng ở miền núi sâu xa. Một nụ cười cũng có thể xóa tan sự mệt mỏi, chỉ cần thấy các bé nhỏ mỉm cười vui vẻ thì bản thân mình và các bạn đều cảm thấy hạnh phúc.
Điểm trường Bản Chuối khi mình đến, lúc đó đã xây gần xong. Do đó, mình chỉ có thể góp sức trang trí, tô điểm thêm sắc màu cho ngôi trường. Tuy các bạn và anh chị trong workcamp có phần khó khăn trong ngôn ngữ do có bạn rành tiếng Việt, có bạn thì không, nhưng tất cả cùng đều hướng đến một mục đích chung, mang giáo dục đến cho các bé trên Bản. Không chỉ các bé cảm thấy hạnh phúc khi được đến trường mới, lớp học mới, hay các bạn workcamp cảm thấy vui vì điều mình làm, mà tuyệt vời hơn hết là khi các bậc phụ huynh hạnh phúc khi con của họ có thể tiếp cận nền giáo dục, từng bước từng bước mở ra tương lai tươi sáng hơn.
Mỗi ngày cùng mọi người lên Bản xây trường, mình luôn thấy hạnh phúc. Vì đây là công việc là mình thích, vì đây là một việc ý nghĩa, và quan trọng nhất là vì những nụ cười trên môi của các bạn nhỏ tại Bản. Lần đầu được thấy máy vi tính, lần đầu được biết tới lego, hệ thống máy lọc nước và tự làm sáng đèn nhờ năng lượng gió, các bạn nhỏ đều rất tò mò, hứng thú và luôn rất hạnh phúc khi bước vào ngôi trường khang trang. Đó là lúc mà mình thấy món ăn bình dân tại Bản giữa cái nóng ôi bức trở nên ý nghĩa và ngon hơn bao giờ hết, sơn hào hải vị cũng không bằng.
Bản làng nằm ở vùng sâu, ngay cả sóng điện thoại cũng khó bắt được, cái nóng cũng ôi bức. Nhưng trong lúc làm việc, mình được tiếp xúc với các bạn và anh chị từ Mỹ. Qua hợp tác cùng trang trí phòng học, mình đã có thêm bạn mới, được tiếp cận văn hóa mới, và được học hỏi thêm những điều hay. Cùng bàn ăn, chúng mình cùng trao đổi về cuộc sống và giáo dục tại Mỹ và Việt Nam, các bạn rèn luyện thêm tiếng Việt còn mình thì nâng cao tiếng Anh. Do đó, dù có nóng đến mấy, bữa cơm trưa luôn là điều mình mong đợi, để được trò chuyện cùng các bạn. Hai từ mà mình tâm đắc nhất và là la bàn cho những hoạt động mà mình thực hiện là “give back”, đây cũng là hai từ mà các anh chị Sunflower Mission mong muốn truyền đạt lại cho các bạn LSMSE. Mục tiêu ban đầu của chúng mình chỉ đơn thuần là hành động vì cộng đồng, và mình chỉ muốn đi theo la bàn “give back”, nhưng kết quả, sau 4 ngày ở cùng mọi người, mình lại vô cùng biết ơn, luyến tiếc vì mình nhận về nhiều hơn cho đi. Một ký ức tuyệt đẹp!
Mỗi bữa ăn trở nên ngon hơn khi các bạn cùng các cô chú tình nguyện chuẩn bị, từ đó mà những tiếng cười cũng bắt đầu vang lên. Trong lúc dùng bữa, thì cùng nhau trao đổi, kết bạn mới và luôn giữ liên lạc. Nhưng bữa tiệc nào cũng tan, đến ngày cuối cũng là lúc mình và các bạn khóc dù chỉ sau 4 ngày gặp nhau. Chúng mình tuy “trời nam đất bắc”, cách xa nhau nghìn dặm nhưng sự gặp mặt này là một cái duyên.
Chuyến đi Workcamp này, tuy ngắn nhưng luôn cho mình nhiều sự nhớ mong. Mình được làm việc mình thích, một công việc ý nghĩa, góp phần đưa giáo dục đến tay các bạn nhỏ. Mình được kết thêm bạn mới, những con người nhiều năng lượng và luôn cởi mở, thân thiện. Mình được cải thiện và nâng cao kỹ năng của chính mình, giao tiếp bằng tiếng Anh, xử lý vấn đề phát sinh bất chợt khi lên kế hoạch workshop, làm việc nhóm,... Một chuyến workcamp khiến mình nhớ mãi không quên.